Mỗi buổi sáng khi Wang Yimeng đi qua trạm kiểm soát tại khu dân cư của ở Bắc Kinh, cô luôn hỏi những người làm việc ở đó rằng: Khi nào thì các trạm kiểm soát sẽ được gỡ bỏ? Khi nào tôi có thể bán hàng ăn trở lại?
Giống như hàng ngàn người khác ở thủ đô Trung Quốc, người phụ nữ 64 tuổi này kiếm sống có một gánh hàng rong kiếm sống qua ngày nhưng dịch Covid-19 lây lan đã thay đổi mọi thói quen và sinh hoạt của bà.

Người dân Trung Quốc ngồi xem tin tức trên đường phố.
Kể từ đầu tháng trước, tất cả các cổng vào khu dân cư nơi bà bán hàng đã bị đóng cửa. Các điểm ra vào được quản lý bởi các nhân viên cộng đồng và tình nguyện viên, những người kiểm tra nhiệt độ cơ thể của người nhập cảnh, bà Wang không thể bán hàng ở đó nữa.
Bà chia sẻ: “Họ nói với tôi rằng tôi không nên cản trở công việc kiểm soát dịch bệnh của chính phủ nếu không sẽ bị phạt”.
Trước khi các biện pháp kiểm soát được áp dụng, bà Wang kiếm được khoảng 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng, đủ để mua thức ăn và các loại thuốc cho người chồng ngồi xe lăn.
“Tôi sẽ không phàn nàn gì về tình cảnh hiện tại vì chúng tôi vẫn còn may mắn so với những người đã chết vì căn bệnh này. Tôi chỉ cầu nguyện cho cuộc sống trở lại bình thường càng sớm càng tốt”, bà Wang bày tỏ.

Bắc Kinh đang dần trở lại bình thường nhưng vẫn còn nhiều hạn chế.
Covid-19 đã tác động lớn đến nền kinh tế nhưng nhịp sống thành phố đang dần trở lại bình thường.
Vấn đề bây giờ là, mặc dù số trường hợp được xác nhận ở Trung Quốc đã giảm, không có trường hợp mới nào xuất hiện trong nước nhưng lại có những ca nhiễm từ người nước ngoài đổ về. Đối với những người kinh doanh tự do và những người có thu nhập thấp, đó là một viên thuốc khó nuốt, nhưng mọi người đều quyết tâm chiến đấu.
Đầu tuần này, Li Zi cho biết anh có thể trở lại làm thợ làm tóc tại một salon ở Bắc Kinh vốn đã bị đóng cửa trong hai tháng qua nhưng với điều kiện cửa hàng không có quá 5 người, bao gồm cả nhân viên trong không gian rộng 60m2. Khách hàng tới bắt buộc phải đo thân nhiệt.
Anh Li chia sẻ: “Kinh doanh thời buổi này gặp khó khăn nhiều lắm. Tôi đoán nhiều khách hàng thận trọng vì cắt tóc liên quan đến sự tiếp xúc gần. Vợ tôi và vợ tôi đã bị mắc kẹt trong một căn hộ nhỏ trong 2 tháng qua, sống không có gì ngoài mì ăn liền.
Tôi không có tiền tiết kiệm. Vì vậy, bây giờ ít nhất tôi có một cảm giác an toàn, và hy vọng tôi có thể nhận được tiền lương vào cuối tháng này”.
Kể từ khi dịch Covid-19 lan rộng, tỷ lệ thất nghiệp tại Trung Quốc đã tăng lên 6,2% trong tháng 1 và tháng 2, so với mức 5,2% trong tháng 12/2019 và 5,3% cùng kỳ năm ngoái. Đây cũng là mức cao nhất kể từ cuộc khảo sát 2016.
“Tôi rất may mắn khi tôi vẫn còn có một công việc. Nhiều đồng nghiệp của tôi đã trở về quê hương và mắc kẹt ở đó vì giao thông hạn chế” – Lili nói.
Một số người trong số họ nhanh chóng hết tiền và hiện đang gặp khó khăn khi cố gắng vay mượn từ bạn bè để mua vé tàu quay trở lại Bắc Kinh.
Hu Xingdou, một nhà kinh tế chính trị độc lập, nói rằng trong khi những rủi ro về sức khỏe của đại dịch Covid-19 thì chính những người nghèo bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi sự sụp đổ kinh tế.
Xem thêm: Y tá bật khóc khi bệnh nhân cúi đầu cảm ơn ngày xuất viện.